Chuyện nhà tôi: Nhà tôi có nuôi một gia đình chó
Truyện nhà tôi – Nhà tôi có một gia đình chó. Nhà tôi nuôi nhiều chó bởi đơn giản dưới quê nhà nào cũng vậy.Nuôi chó như một cách mà mỗi nhà làm để có thêm một đồng minh giúp mình bảo vệ vườn tược nhà cửa cũng như món đồ giá trị của gia đình. Nhà tôi cũng vậy nói về đồ có giá trị trong gia đình thực ra chả có gì nhưng có thêm 1 chiến sĩ bảo vệ thì vẫn an tâm hơn khi đi ra ngoài.
Chuyện Nhà Tôi
Nhà tôi nuôi nhiều chó bởi đơn giản dưới quê nhà nào cũng vậy.Nuôi chó như một cách mà mỗi nhà làm để có thêm một đồng minh giúp mình bảo vệ vườn tược nhà cửa cũng như món đồ giá trị của gia đình. Nhà tôi cũng vậy nói về đồ có giá trị trong gia đình thực ra chả có gì nhưng có thêm 1 chiến sĩ bảo vệ thì vẫn an tâm hơn khi đi ra ngoài.
Nhà tôi có một gia đình chó. Đương nhiên phải có vợ có chồng mới là một gia đình. Nhỏ vợ tên là Vện – cái tên đó được ông Huy cha của tôi đặt cho đơn giản vì nó có màu vện. Vện là chó của một gia đình đồng bào nuôi lớn. Đương nhiên khi Vện còn bé đã được ba tôi phát hiện và đem về nhà. Bởi lẽ trong các anh chị em của mình vện nhanh nhẹn nhất to béo nhất và đặc biệt có màu lông vện mà ba tôi yêu thích. Nhưng lúc ấy tôi không hề thích nó lắm đơn giản nó xấu. Nhưng sau này tôi mới biết đằng sau vẻ ngoài tôi cho là xấu ấy thật ra vô cùng xinh đẹp. Nó có những tố chất của một nhân vật trung thành, ngoan ngoãn và rất biết pha trò cho bạn vui. Mặc dù đôi lúc có một vài sự tinh quái từ nó khiến bạn muốn cạn lời.
Chuyện Nhà Tôi
Nhà tôi nuôi nhiều chó bởi đơn giản dưới quê nhà nào cũng vậy.Nuôi chó như một cách mà mỗi nhà làm để có thêm một đồng minh giúp mình bảo vệ vườn tược nhà cửa cũng như món đồ giá trị của gia đình. Nhà tôi cũng vậy nói về đồ có giá trị trong gia đình thực ra chả có gì nhưng có thêm 1 chiến sĩ bảo vệ thì vẫn an tâm hơn khi đi ra ngoài.
Nhà tôi có một gia đình chó. Đương nhiên phải có vợ có chồng mới là một gia đình. Nhỏ vợ tên là Vện – cái tên đó được ông Huy cha của tôi đặt cho đơn giản vì nó có màu vện. Vện là chó của một gia đình đồng bào nuôi lớn. Đương nhiên khi Vện còn bé đã được ba tôi phát hiện và đem về nhà. Bởi lẽ trong các anh chị em của mình vện nhanh nhẹn nhất to béo nhất và đặc biệt có màu lông vện mà ba tôi yêu thích. Nhưng lúc ấy tôi không hề thích nó lắm đơn giản nó xấu. Nhưng sau này tôi mới biết đằng sau vẻ ngoài tôi cho là xấu ấy thật ra vô cùng xinh đẹp. Nó có những tố chất của một nhân vật trung thành, ngoan ngoãn và rất biết pha trò cho bạn vui. Mặc dù đôi lúc có một vài sự tinh quái từ nó khiến bạn muốn cạn lời.
Chuyện nhà tôi: Nhà tôi có nuôi một gia đình chó (Ảnh: Internet)
Vện sợ sấm điều này mọi người chúng tôi đều biết không chỉ sợ sấm nó còn sợ cả trời mưa. Và nó là con chó đâu tiên tôi thấy bị bệnh thấp khớp theo lời của người bị thấp khớp lâu năm đến từ vị trí má tôi. Tuy nhiên,nó vẫn cố đi theo tôi đi ra vườn khi trời mưa đến để đi kiếm tìm xem còn bọn gà mẹ nào chưa dẫn con vào trong chuồng kịp. Nó tinh tế và trung thành như thế.
Nói về trò tinh quái nó khá nhiều trò: biết bắt tay, biết làm nũng và đặc biệt khả năng bắt đồ vật vô cùng siêu. Chúng tôi thường trêu nó chắc kiếp trước là một chú hề diễn xiếc điệu nghệ nên cho dù chuyển kiếp vẫn không quên kỹ năng của mình. Vì lẽ đó khả nắng biến thành kẻ đáng thương cũng được nó diễn thuần thục khi nó lỡ ăn trộm quả trứng vịt của bà má tôi để không vị cây que đang trong tay má đánh nó.
Chồng nó thì khác, Hắc tử là tên của hắn. Thật ra cái tên này được đặt khi chúng tôi đang u mê một bộ phim TVC xưa nào đó về một nhân vật nào đó thế là nó có tên tiểu hắc tử ngay lập tức. Hắn không hề giống tất cả chú chó trong xóm nghèo của chúng tôi bởi xuất thân hắn rất gì và này nọ hơn. Bởi lẽ đó hắn bị bắt cóc khi lọt lòng, mẹ của hắn – một chú chó becgie vô cùng xinh đẹp được một ông chú trong xóm tôi nhớ thương mà đem tiền đi hỏi mua. Tuy nhiên, chủ của mẹ hắn không chịu bán thế là mới có câu chuyện bắt cóc. Hắn bị bắt cóc khi hắn chưa sinh được một tuần rồi được nhà tôi nhận nuôi.
Vện sợ sấm điều này mọi người chúng tôi đều biết không chỉ sợ sấm nó còn sợ cả trời mưa. Và nó là con chó đâu tiên tôi thấy bị bệnh thấp khớp theo lời của người bị thấp khớp lâu năm đến từ vị trí má tôi. Tuy nhiên,nó vẫn cố đi theo tôi đi ra vườn khi trời mưa đến để đi kiếm tìm xem còn bọn gà mẹ nào chưa dẫn con vào trong chuồng kịp. Nó tinh tế và trung thành như thế.
Nói về trò tinh quái nó khá nhiều trò: biết bắt tay, biết làm nũng và đặc biệt khả năng bắt đồ vật vô cùng siêu. Chúng tôi thường trêu nó chắc kiếp trước là một chú hề diễn xiếc điệu nghệ nên cho dù chuyển kiếp vẫn không quên kỹ năng của mình. Vì lẽ đó khả nắng biến thành kẻ đáng thương cũng được nó diễn thuần thục khi nó lỡ ăn trộm quả trứng vịt của bà má tôi để không vị cây que đang trong tay má đánh nó.
Chồng nó thì khác, Hắc tử là tên của hắn. Thật ra cái tên này được đặt khi chúng tôi đang u mê một bộ phim TVC xưa nào đó về một nhân vật nào đó thế là nó có tên tiểu hắc tử ngay lập tức. Hắn không hề giống tất cả chú chó trong xóm nghèo của chúng tôi bởi xuất thân hắn rất gì và này nọ hơn. Bởi lẽ đó hắn bị bắt cóc khi lọt lòng, mẹ của hắn – một chú chó becgie vô cùng xinh đẹp được một ông chú trong xóm tôi nhớ thương mà đem tiền đi hỏi mua. Tuy nhiên, chủ của mẹ hắn không chịu bán thế là mới có câu chuyện bắt cóc. Hắn bị bắt cóc khi hắn chưa sinh được một tuần rồi được nhà tôi nhận nuôi.
Chuyện nhà tôi: Nhà tôi có nuôi một gia đình chó (Ảnh: Internet)
Nói về câu chuyện nhận nuôi này là một sự nhầm lẫn từ mẫu hậu nhà tôi. Kể ra cũng dài, sau một hồi lân lê nhà hàng xóm mẹ tôi nhìn thấy hắn – đang bị cháu bà hàng xóm ném lăn lóc ở góc sân. Vì ông chú kia khi bắt cóc không nuôi hắn mà đam cho bác ổng nuôi hộ. Má tôi thấy sẵn bà đang mê mấy chú chó mặt xệ mà ngồi ngắm rất say sưa bởi lẽ đó nhìn thấy được sự thích thú trong mắt mẹ tôi bà hàng xóm đã cho má tôi chú chó đó về nhà.
Đương nhiên mang về là một chuyện nuôi lại là chuyện khác. Hắn quá nhỏ, nhỏ như cổ chai vậy không chỉ thế hắn còn chưa mở mắt. Ba tôi nhìn thế lắc đầu bắt má đem trả mà hỡi ôi má tôi mà nghe thì đó không phải bà mà là ai khác giả dạng rồi. Má đầu tư lắm qua tận nhà chú tôi để xin lấy lấy cái bình ti sữa về cho hắn xong còn chuẩn bị sữa đồ nghề sẵn sàng để nuôi hắn. Cả cái giỏ hoa của tôi cũng được má trưng dụng làm giường ngủ là biết má cưng hắn như nào.
Nhưng đó chỉ là ban ngày mà thôi. Chó là má mang về má đòi nuôi nhưng người cho hắn uống sữa hàng đêm là ba tôi. Người chạy đi chạy lại là ông theo lời ba tôi thì là hành xác. Đương nhiên sau đó thì khỏe hơn hắn lớn rõ đẹp trai rõ mập mạp dưới ánh mắt khá hài lòng từ ba vì hắn có móng treo có huyền đề và cả đốm lưỡi theo bố thì thấy cũng có tương lai giữ nhà rồi. Nhưng bà má buồn vì nó không phải như mặt xệ mà má muốn.
Và đương nhiên Vện và Hắc Tử là một đôi. Đôi lúc tôi thấy tụi nó như bao ba má tôi vậy lắm lúc yêu thương nhau lắm lúc lại cãi nhau gì đó. Điển hình hằng ngày sẽ là thằng Hắc Tử phải cắn rận,liếm lông cho Vện mặc dù mẻ chả có con rận nào. Cũng vậy đấy, hôm nào tên kia vui nó cắn hơi mạnh là tôi lại nghe 1 tiếng sủa dài từ Vện. Đấy lát nữa lại vui vẻ nằm gần nhau à. Chúng nó sống với nhau 9 năm thân thiết có với nhau nhiều đứa con. Tôi cũng nhìn thấy tình cảm chúng nó dành cho nhau như những ông bà tuổi xế chiều vậy. Hôm nào hắn về trễ hoặc đi qua đêm không về là vện nó lại ở đó ngóng trông thậm chí cơm cũng bỏ mặc dù nó ham ăn lắm.
Thế giới dù mất đi thứ gì, cuộc sống vẫn tiếp tục
Ấy vậy 2022, gia đình nhỏ ấy có một thành viên phải rời đi trước. Vện nó đã không còn. Sau thời gian dài chiến đấu với bệnh tật nó bỏ lại chúng tôi. Chỉ là tôi thương Hắc Tử bởi sau cùng ở lại mới là đau lòng nhất. Có lẽ trong đôi mắt đục ngầu và già nua của nó tôi nhìn thấy nổi đau mất mát ấy. Nó bỏ ăn gầy sụt lại nằm yên một chỗ nó không nói được chúng tôi cũng không biết làm gì chỉ lặng một góc. Nhưng dù thế giới có mất thứ gì cuộc sống vẫn tiếp tục. Chúng tôi cũng thế và Hắc Tử cũng vậy, vì có nhiều điều không cần nói cũng chẳng cần hiểu lặng lẽ chôn vào một góc trong lòng.
Nói về câu chuyện nhận nuôi này là một sự nhầm lẫn từ mẫu hậu nhà tôi. Kể ra cũng dài, sau một hồi lân lê nhà hàng xóm mẹ tôi nhìn thấy hắn – đang bị cháu bà hàng xóm ném lăn lóc ở góc sân. Vì ông chú kia khi bắt cóc không nuôi hắn mà đam cho bác ổng nuôi hộ. Má tôi thấy sẵn bà đang mê mấy chú chó mặt xệ mà ngồi ngắm rất say sưa bởi lẽ đó nhìn thấy được sự thích thú trong mắt mẹ tôi bà hàng xóm đã cho má tôi chú chó đó về nhà.
Đương nhiên mang về là một chuyện nuôi lại là chuyện khác. Hắn quá nhỏ, nhỏ như cổ chai vậy không chỉ thế hắn còn chưa mở mắt. Ba tôi nhìn thế lắc đầu bắt má đem trả mà hỡi ôi má tôi mà nghe thì đó không phải bà mà là ai khác giả dạng rồi. Má đầu tư lắm qua tận nhà chú tôi để xin lấy lấy cái bình ti sữa về cho hắn xong còn chuẩn bị sữa đồ nghề sẵn sàng để nuôi hắn. Cả cái giỏ hoa của tôi cũng được má trưng dụng làm giường ngủ là biết má cưng hắn như nào.
Nhưng đó chỉ là ban ngày mà thôi. Chó là má mang về má đòi nuôi nhưng người cho hắn uống sữa hàng đêm là ba tôi. Người chạy đi chạy lại là ông theo lời ba tôi thì là hành xác. Đương nhiên sau đó thì khỏe hơn hắn lớn rõ đẹp trai rõ mập mạp dưới ánh mắt khá hài lòng từ ba vì hắn có móng treo có huyền đề và cả đốm lưỡi theo bố thì thấy cũng có tương lai giữ nhà rồi. Nhưng bà má buồn vì nó không phải như mặt xệ mà má muốn.
Và đương nhiên Vện và Hắc Tử là một đôi. Đôi lúc tôi thấy tụi nó như bao ba má tôi vậy lắm lúc yêu thương nhau lắm lúc lại cãi nhau gì đó. Điển hình hằng ngày sẽ là thằng Hắc Tử phải cắn rận,liếm lông cho Vện mặc dù mẻ chả có con rận nào. Cũng vậy đấy, hôm nào tên kia vui nó cắn hơi mạnh là tôi lại nghe 1 tiếng sủa dài từ Vện. Đấy lát nữa lại vui vẻ nằm gần nhau à. Chúng nó sống với nhau 9 năm thân thiết có với nhau nhiều đứa con. Tôi cũng nhìn thấy tình cảm chúng nó dành cho nhau như những ông bà tuổi xế chiều vậy. Hôm nào hắn về trễ hoặc đi qua đêm không về là vện nó lại ở đó ngóng trông thậm chí cơm cũng bỏ mặc dù nó ham ăn lắm.
Thế giới dù mất đi thứ gì, cuộc sống vẫn tiếp tục
Ấy vậy 2022, gia đình nhỏ ấy có một thành viên phải rời đi trước. Vện nó đã không còn. Sau thời gian dài chiến đấu với bệnh tật nó bỏ lại chúng tôi. Chỉ là tôi thương Hắc Tử bởi sau cùng ở lại mới là đau lòng nhất. Có lẽ trong đôi mắt đục ngầu và già nua của nó tôi nhìn thấy nổi đau mất mát ấy. Nó bỏ ăn gầy sụt lại nằm yên một chỗ nó không nói được chúng tôi cũng không biết làm gì chỉ lặng một góc. Nhưng dù thế giới có mất thứ gì cuộc sống vẫn tiếp tục. Chúng tôi cũng thế và Hắc Tử cũng vậy, vì có nhiều điều không cần nói cũng chẳng cần hiểu lặng lẽ chôn vào một góc trong lòng.
Không có nhận xét nào